Gặp gỡ như giấc mơ xa lạ.
“Dạ em chào thầy” Hạ Anh đứng dậy chào thầy phụ trách khi thầy bước vào văn phòng.
“Ngồi đi em, em đã chọn được đề tài cho luận văn tốt nghiệp chưa” Thầy bước tới ghế ngồi.
“Dạ đây là những ý tưởng sơ lược về đề tài em chọn, thầy xem qua cho em ý kiến” Hạ Anh chuyển cho thầy tập tài liệu.
Thầy cầm tập tài liệu, cặn kẽ nghiên cứu ý tưởng “Đề tài của em là về Kiến trúc biệt thự cổ ở Lâm Thương, sẽ phải đầu tư thời gian để đến thực địa. Thầy thấy dàn ý em làm thế này là khá đủ rồi, có một số điều cần lưu ý, thầy sẽ gửi mail cho em. Hy vọng trong 3 tháng em sẽ hoàn thành tốt được luận văn của mình.”
Hạ Anh đứng dậy cảm ơn thầy rồi nhận lại tập tài liệu, chào thầy phụ trách, ra khỏi văn phòng.
Bắt chuyến xe tối hôm trước và đến Lâm Thương vào sáng sớm, sương lạnh giăng khắp thành phố, Hạ Anh khoác thêm chiếc áo lạnh và khăn choàng mẹ đã chuẩn bị trước khi lên xe, kéo theo vali đầy đồ mà mẹ đã dặn dò kỹ, lần này lên Lâm Thương phải 3 tháng mới về.
Anh hướng dẫn được thầy phụ trách liên hệ trước đã đợi Hạ Anh ở bến xe, giúp cô chuyển hành lý, đưa cô đến nơi nghỉ ngơi. Đó là một phòng nhỏ gọn gàng, được sắp xếp dành cho cô ở khu nhà nghỉ dành cho cán bộ của trung tâm nghiên cứu văn hóa.
Anh đưa Hạ Anh đi tham quan xung quanh thành phố Lâm Thương, ngoài trời vẫn se lạnh, dù nắng đã lên ngang đầu, sương vẫn còn giăng giăng trên những ngọn cây và những khu đồi phía xa. Một cảm giác thư thái, không vội vã tấp nập, ai cũng thong thả, một nụ cười nhẹ nhàng thoáng qua với người mới gặp. Nhâm nhi một tách café hay cacao nóng mỗi sớm mai. Không khí có chút trầm buồn, Hạ Anh vẫn chưa quen, tự nhiên nhớ cái không khí sôi động ở thành phố kinh khủng.
Theo anh hướng dẫn ngang qua những rừng thông trên những con đường dốc, hoa dại tươi tắn mọc ven đường, bắt gặp vài cặp đôi đang chụp ảnh cưới, rất hợp với khung cảnh lãng mạn xung quanh. Hạ Anh vội bước theo những sải chân dài của anh hướng dẫn.
“Anh đã lập gia đình chưa ạ” Hạ Anh hỏi khi đuổi kịp anh hướng dẫn
“Được 3 năm rồi em, vợ anh là nghệ nhân thêu, bọn anh có một nhóc 1 tuổi” Anh hướng dẫn nở một nụ cười không dấu niềm hạnh phúc.
“Chúc mừng anh nhé” Hạ Anh cũng đáp lại anh bằng một nụ cười.
Đến chiều khi chân đã sắp mỏi rã rời, anh hướng dẫn đưa Hạ Anh quay về nhà nghỉ, chào tạm biệt, và hẹn 7h sáng mai, sẽ giúp cô đến vài biệt thự cổ ở thành phố để nghiên cứu.
7h sáng, gặp anh hướng dẫn trước cổng nhà nghỉ, cái không khí lạnh lạnh ở đây làm đầu mũi cô khó chịu, nắng vẫn chưa thấy đâu, cô choàng thêm một cái khăn kín cả đầu lần mặt, anh hướng dẫn rút ra trong túi đưa cô một lọ hương liệu
“Thỉnh thoảng em xài ít hương liệu này, sẽ giảm bớt khó chịu khi trời lạnh, những người không quen không khí lạnh lên đây dễ ốm lắm”
“Em cảm ơn anh ạ” Hạ Anh đưa tay nhận lấy lọ hương liệu.
Đưa lên đầu mũi ngửi, một mùi thơm nhè nhẹ, ấm áp tỏa ra, thật dễ chịu.
“Đây là một số tư liệu về các tòa biệt thự cổ, em nghiên cứu dần, thầy Bình đã nhờ anh giúp em liên hệ, hôm nay chúng ta sẽ đi gặp chủ của các biệt thự này để trò chuyện, xin phép nghiên cứu. Từ hôm sau em có thể tự đến các tòa biệt thự này một mình, anh sẽ chuẩn bị cho em một chiếc xe đạp” Anh hướng dẫn đưa tài liệu cho Hạ Anh.
“Dạ, em biết rồi ạ, anh và thầy Bình nhiệt tình với em quá, em sẽ hậu tạ sau nhé” Hạ Anh cảm ơn.
“Không có gì, khi nào có gì giúp cứ gọi anh là được” Anh hướng dẫn vui vẻ.
Hạ Anh theo chân anh hướng dẫn đến một số tòa biệt thự cổ, được xây rất lâu về trước, có nhiều tòa trên 300 năm. Phần lớn những tòa biệt thự này đã được cải tạo thành bảo tàng, trung tâm nghiên cứu, trưng bày, một số ít vẫn được sử dụng để ở hoặc kinh doanh khách sạn.
Hàng ngày, Hạ Anh đạp chiếc xe đạp anh hướng dẫn cho mượn đến các ngôi biệt thự, thong thả nhìn ngắm từng cánh cửa sổ, từng hoa văn được điểm tô trên tường. Dù nhiều năm đã được thay đổi, nhưng đường nét chung vẫn được giữ lại khá đẹp.
Một buổi sáng, Hạ Anh đến thư viện thành phố Lâm Thương tìm đọc một số tài liệu về lịch sử thành phố, cô lựa một vài cuốn sách, để chúng trên bàn, bắt đầu đọc và ghi chú một vài thông tin. Trong chồng sách, có một cuốn sách khá dày, bìa sách cũ kỹ có hoa văn bắt mắt như những cuốn nhật ký phong cách Châu Âu thế kỷ trước. Cô hứng thú mở cuốn sách ra, đọc say sưa những phân tích về kiến trúc nước ngoài ảnh hưởng đến kiến trúc thành phố không để ý đến thời gian. Khi lật đến trang tiếp theo, vô tình một bức ảnh trong cuốn sách rơi ra, cô nhặt lên bất ngờ trước một bức ảnh trắng đen, màu giấy đã ố vàng, là hình một tòa biệt thự với kiến trúc tuyệt đẹp, đặc biệt hơn hết những tòa biệt thự cô từng thấy. Chỉ nhìn thôi cũng tạo một cảm giác tinh tế và lãng mạn từ người thiết kế nên nó.
Cô xoay ngược tấm ảnh, đằng sau có vẽ một bản đồ nho nhỏ, hình như là đường đến khu biệt thự, bắt đầu từ Đại Học Lâm Thương. Phía dưới có ghi dòng chữ TPHL.1955.Thấy bản đồ đường dẫn đến biệt thự, dấy lên trong cô một cảm giác tò mò. Cô ngay lập tức muốn đến căn biệt thự này. Đạp xe đến trước trường Đại Học Lâm Thương, không biết đường nên cô gọi anh hướng dẫn, vì đang bận dẫn một đoàn khách Tây đi tham quan xa thành phố nên anh dặn Hạ Anh đợi mai anh về anh sẽ đi cùng cô.
Nhưng quá mong được nhìn thấy ngôi biệt thự đó cô không thể đợi đến hôm sau, cô vừa đi vừa hỏi đường, đến gần chiều sau khi đạp xe khá xa thành phố, cô băng qua một cánh đồng hoa dại, rồi tạt vào con đường nhiều cây cổ thụ vắng vẻ, cảm giác như nơi đây rất ít người qua lại. Cô lấy hết sức đạp lên đồi Lin nơi có tòa biệt thự như bản đồ đằng sau bức hình.
Lên tới đỉnh đồi, cô xuống xe, ngồi xụp xuống thở dốc vì quá mệt, uống một ngụm nước lấy trong ba lô, rồi đứng dậy cô giật mình khi nhìn thấy tòa biệt thự. Nó không hề kiêu hãnh như trong bức hình cô vừa xem, mà là một tòa biệt thự bỏ hoang lâu năm, dây leo đã bu xanh trên những bức tường cũ. Trên cánh cổng mái vòm cũ kỹ theo phong cách Châu Âu dẫn vào biệt thự, Hạ Anh vẫn thấy lờ mờ chữ “L’amour” (Tình yêu) có thể là tên của biệt thự. Cô cầm máy ảnh chụp vài tấm, con đường dẫn vào biệt thự được lát đá, ở giữa sân chắc từng có một vòi phun nước lớn, và vườn hoa rộng, chỉ còn lại tàn tích.
Hạ Anh đứng ngắm nhìn ngôi biệt thự, phía xa là rừng cây âm u, xô nghiêng trước cơn gió, cùng khung cảnh hoang tàn, liêu trai trước mắt. Cô dâng lên cảm giác rờn rợn, ớn lạnh, hối hận vì đã đến đây một mình, cũng cảm thấy xót xa cho một thời hoàng kim của ngôi nhà, chắc hẳn nó từng rất đẹp đẽ, và được chủ nhân chăm chuốt.
Cô quay lưng bước lại chỗ xe đạp và muốn mau chóng rời khỏi nơi này. Dắt xe ra khỏi cổng cô lại không muốn đi. Tiếc công sức cả buổi chiều đạp xe, leo dốc, cô hít một hơi lấy can đảm quay lại biệt thự. Quyết tâm vào tham quan bên trong biệt thự, tự nhủ, sẽ nhanh chóng quay về trước khi trời tối. Sau một hồi chần chừ, cô lại dựng xe đạp bên ngoài, chậm rãi, lần dò đi vào trong biệt thự, ngắm nghía bên trong kỹ càng hơn.
Bước vào phòng khách rộng lớn, phòng bếp, rồi từ từ đi lên cầu thang chữ y, cô càng lúc càng bị cuốn hút bởi nội thất ngôi nhà, không còn cảm giác sợ lúc đầu dù hơi khó chịu vì mùi cũ kỹ ẩm mốc lâu năm. Đi ngang qua từng phòng, cô tự tưởng tưởng tượng về chủ nhân của nó, về cách bài trí trước kia. Bước vào một căn phòng mà cô cho là chủ nhân của nó hẳn là một người vô cùng lãng mạn với những bức tranh đã loang lỗ, nhòe màu đã nhưng cô vẫn đoán ra được hình ảnh trong bức tranh hình như vẽ về những cánh đồng hoa và một cô gái, tự nhiên Hạ Anh cảm thấy quen thuộc như cô đã từng ngắm qua những bức tranh này rồi. Bước ra phía ngoài ban công đã bị dây leo phủ kín, chắc đây là nơi chủ nhân của nó từng nhìn ngắm vườn hoa, và mơ mộng.
Cô quay vào, bước đến trước cái tủ to, đã bị sút một cánh cửa, cánh còn lại đang đóng, cô vô thức đưa tay kéo cánh cửa ra, cánh cửa bung ra sập xuống, một đống bụi bặm bay mù, cô hét lên, né qua một bên. Bên trong góc tủ có một chiếc hộp gỗ nho nhỏ được khóa kỹ, cô tò mò đưa tay với lấy chiếc hộp, thì một lần nữa giật mình, ngồi thụp xuống hét lên sợ hãi, một bóng người xuất hiện trước cửa. Tim cô như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
“Cô đừng sợ, tôi chỉ vô tình đi ngang qua đây thôi, thấy ngoài kia có chiếc xe đạp, tôi nghĩ có người trong này, định vào xem là ai, vì tôi sống gần đây, thỉnh thoảng cũng đến đây” một giọng nam ấm áp lên tiếng.
Lúc này Hạ Anh mới dám mở mắt nhìn người trước mặt, một chàng trai cao ráo, thư xinh, đang mặc một bộ comple bảnh bao, tay đang xách một cây đàn violon. Nở một nụ cười có lỗi. Khi thấy khuôn mặt Hạ Anh ngước lên, nụ cười anh ta như khép lại
“Hạ Lan” anh ta nhìn Hạ Anh.
“Anh làm tôi giật cả mình, sao anh gọi tên ai mà nghe giống giống tên tôi vậy, tôi là Hạ Anh không phải Hạ Lan, đừng làm tôi sợ nhé.” Hạ Anh đứng dậy.
“À, tôi thấy cô rất giống một người quen của tôi nên buột miệng nói ra tên người đó thôi, thật sự rất giống.” Chàng trai giải thích.
“Thôi kệ, không quan tâm anh gọi ai, tự dung lại xuất hiện bất ngờ, may là chưa bị dọa chết.” Hạ Anh đưa tay ôm lấy chiếc hộp gỗ, phủi bụi, rồi ho khan theo đống bụi.
“Sao cô lại tự lấy đồ trong phòng vậy, cô không sợ sẽ bị ám hay gì đó sao” Chàng trai nhìn Hạ Anh có chút kỳ lạ.
“Đây có phải phim kinh dị đâu, đằng nào để đây mãi cũng không ai đụng đến nó, tôi thấy nó rất đẹp, sẽ mang về nghiên cứu, nếu có giá trị sẽ đưa vào viện bảo tàng.” Hạ Anh bình thản, ôm theo chiếc hộp ra khỏi cửa bước xuống lầu.
Chàng trai cũng theo cô đi xuống, Hạ Anh lấy khăn giấy phủi bụi cho chiếc hộp rồi lấy áo khoác của mình quấn quanh nó, nhét vào ba lô. Gạt chân chống xe, leo lên yên xe.
“Này anh có muốn quá giang một đoạn không, đi cùng đi, trời cũng gần tối rồi, đi một mình tôi cũng hơi sợ.” Hạ Anh đề nghị.
“Cũng được để tôi chở cho, cô cầm dùm tôi cây violon” Chàng trai đưa cây violon cho Hạ Anh , rồi bắt đầu đạp xe.
“Này mà anh tên gì vậy, sao tự nhiên xuất hiện ở đây?” Hạ Anh lấy ngón tay khẽ khẽ vô lưng anh ta.
“Tôi tên Trung Phong, còn lý do tự nhiên xuất hiện thì từ từ cô sẽ biết” Trung Phong ngoảnh ra sau trả lời.
“Tên Trung Phong không hay, sao lại là ngọn gió trung thành, gió thì phải ngạo nghễ, hiên ngang, tự do theo ý mình chứ?” Hạ Anh lắc đầu.
“Vì cái tên đó mà tôi không thể rời xa nơi này, dù đi đâu rồi lại muốn quay về, như một kẻ trung thành.” Trung Phong cứ tiếp tục đạp xe.
Một ngày dài, đạp xe lung tung, Hạ Anh dựa vào vai Trung Phong, anh chàng mới gặp ngủ lúc nào không hay, tay vẫn ôm violon, và đeo balô có hộp gỗ đằng sau.
“Dậy đi Hạ Anh” Trung Phong gọi cô
Cô mở mắt khi xe đạp dừng trước quán café cổ điển được thiết kế từ gỗ, từ bên trong phát ra những tiếng nhạc hòa tấu du dương.
“Tôi không biết cô về đâu nên đưa cô đến chỗ làm của tôi luôn” Trung Phong đưa tay lấy cây violon.
“Anh chơi đàn ở đây hả? Tôi vào xem được chứ?” Hạ Anh thích thú.
“Được chứ” Trung Phong dựng xe đạp vào một góc, rồi đẩy nhẹ vai Hạ Anh cùng vào với mình.
Chủ quán là một anh chàng điềm đạm ngoài 30, để râu, cũng mặc một bộ comple vẫy nhẹ tay với Trung Phong và Hạ Anh rồi lại tập trung vào việc pha café, với những phin café truyền thống, và cách pha điêu luyện làm Hạ Anh không thể rời mắt cùng với hương thơm café rất đặc không lẫn vào đâu, Trung Phong đẩy cô đến ngồi ở một bàn café trước sân khấu, rồi lên sân khấu kéo đàn violon. Tiếng đàn bắt đầu bằng những âm thanh trong trẻo, vui tươi rồi trở nên trầm lắng, réo rắt, buồn da diết, khiến người nghe cảm thấy xót xa, day dứt muốn rơi nước mắt. Cảm giác không khí xung quanh trầm lắng kinh khủng sau tiếng đàn trĩu nặng tâm sự đó.
Bản nhạc kết thúc, Hạ Anh chưa thể dứt mình ra khỏi cảm xúc mà bả nhạc đem lại, xung quanh khán giả đã vỗ tay tán thưởng Trung Phong, anh lịch sự cúi chào rồi bước xuống cạnh Hạ Anh.
Hạ Anh lúc này mới để ý xung quanh, những khách đến đây ăn mặc rất chỉnh chu và theo phong cách hơi cổ xưa, đậm màu sắc vintage. Hoàn toàn đối lập với kiểu hiện đại của cô.
Trời dần về khuya, Trung Phong dẫn chiếc xe đạp của Hạ Anh và đi bộ cùng cô về nhà nghỉ.
“Khi đến quán café anh chơi đàn, tôi thấy như lạc vào bộ phim của thế kỷ trước, có gì rất đối lập với cuộc sống hiện đại” Hạ Anh bày tỏ ý kiến.
“Vậy thì cô hãy tận hưởng cảm giác vô thực đó đi, sẽ là một trải nghiệm không thể quên” Trung Phong chậm rãi nhìn ngắm bầu trời đầy sao trên đầu
“Này, anh chơi violon hay quá, bài hát anh vừa đàn tên gì vậy, sao giai điệu của nó đau thương đến kỳ lạ, như một cảm giác chờ đợi trong vô vọng, như gì đó đang dày xéo tâm hồn, càng nghe càng bị lôi cuốn”. Hạ Anh tỏ ý ngưỡng
“Xin còn mãi yêu em” Trung Phong nói nhỏ
“Sao?” Hạ Anh nghiêng mặt nhìn Trung Phong
“Đó là tên bài hát, tôi sáng tác, thời gian rất lâu mới có thể hoàn thành.” Trung Phong đắm chìm trong suy tư.
Hạ Anh định hỏi thêm anh vài câu thì đã tới cổng nhà nghỉ, Trung Phong đưa xe đạp cho cô rồi chào tạm biệt.
“Anh cho tôi số điện thoại được không” Hạ Anh ngỏ lời.
“Tôi không có cái đó” Trung Phong lắc đầu.
“Thế sau này muốn gặp anh thì liên lạc như thế nào” Hạ Anh không hiểu nổi thời đại này lại có người không xài điện thoại.
“Có duyên sẽ gặp lại” Trung Phong đeo violon lên vai rồi bước đi.
Hạ Anh cũng quay xe đạp vào nhà nghỉ, ngày hôm nay quả thật quá dài và đặc biệt.
Dạo chơi nơi thành phố bình yên.
Nhiều ngày sau, cô rong ruổi đến những biệt thự quen thuộc, trò truyện với những người già gắn bó lâu năm ở đây, để hiểu thêm về sự tồn tại của những căn biệt thự này.
Buổi chiều đạp rong ruổi quanh thành phố cổ kính bao quanh bởi màu xanh của thiên nhiên, và những con đường dài mộng mơ. Chợt cô lại vô tình đạp xe đến con đường mòn dẫn lên đồi Lin, cô cứ thế đạp đến biệt thự L’amour.
Khung cảnh vẫn đìu hiu, lạnh lẽo như vậy, nhưng nghe văng vẳng tiếng đàn vĩ cầm bi thương, cô nghĩ chắc chắn Trung Phong đang ở đây. Cô đi theo âm thanh nghe thấy, vòng qua ngôi nhà ra phía sau, đến phía rừng cây, không thấy ai, chỉ thấy một nấm mộ hoang, được xây những đã cũ kỹ và hoang tàn. Gió rít trên những ngọn cây, cô giật mình quay người bỏ chạy về phía ngược lại. Cô vừa chạy vừa hét, cho tới khi va phải Trung Phong, anh đang cầm trên tay cây vĩ cầm. Cô ôm chầm lấy anh như vớ được vàng. Rồi khóc như con nít.
“Sao lúc nào cô, cô cũng đang la hét thế?” Trung Phong lấy tay vỗ nhẹ trên lưng Hạ Anh.
“Tôi vừa thấy ngôi mộ hoang điêu tàn trong rừng cây kia, sợ quá đi, gió thì hú, nổi hết da gà, anh không sợ sao mà còn lên đây chơi đàn được vậy?” Hạ Anh mếu máo.
“Tôi có phải con gái đâu mà sợ chứ, ở đây vắng tập đàn không phiền đến ai, cô thấy mộ hoang chứ có phải thấy ma đâu chứ” Trung Phong cười khẩy.
Chợt thấy mình đang ôm Trung Phong, Hạ Anh lúc này mới hoàng hồn đẩy anh ra.
“Xin lỗi, tôi thất lễ” Mặt đỏ ửng.
“Không sao, giờ thì ra khỏi đây đi, tôi nghĩ tốt hơn cô không nên đến đây nhiều đâu, tránh tự gây sợ hãi cho mình” Trung Phong cầm cánh tay Hạ Anh kéo đi.
“Anh chở tôi được không, tay chân tôi bủn rủn hết, đạp xe không nổi” Hạ Anh đề nghị.
“Rất sẵn lòng, hôm nay tôi sẽ dẫn cô đến chỗ này rất đẹp” Trung Phong dắt xe ra khỏi biệt thự.
Địa điểm mà Hạ Anh nhìn thấy là một nhà ga bỏ hoang, vừa nhìn thấy đã đem lại cho người ta một cảm giác nuối tiếc, một cảm giác như đứng ở ga nhìn người thân lên tàu đi xa, còn Hạ Anh giờ đứng đây lại tiếc nuối cho một nơi thật đẹp đã bị lãng quên như biệt thự “l’amour”
“Sao thành phố này có nhiều nơi bị bỏ hoang vậy, những nơi này đều có kiến trúc rất đẹp, được xây theo phong cách châu Âu” Hạ Anh cảm thấy hơi buồn.
“Thế kỷ trước, ga này rất nhộn nhịp, hàng ngày những chuyến tàu đưa người ta đến nơi trên đất nước, giao thương buôn bán, nhưng rồi sau này nó trở nên cũ kỹ, lạc hậu không phù hợp với sự phát triển của thành phố nữa nên người ta bỏ không sử dụng, lâu ngày trở nên hoang phế thôi” Trung Phong giải thích.
Hạ Anh gật đầu, vừa đi vừa nhìn ngắm xung quanh “Sao tôi cứ cảm tưởng như anh không sống ở thời hiện đại vậy nhỉ, từ cách ăn mặc, đến cách nói chuyện, rất chừng mực, không giống với những người trẻ bây giờ”
“Tôi là một thể loại người hoài cổ mà, tôi say đắm quá khứ, và những gì bị lãng quên” Trung Phong cứ thế thong thả bước đi trước.
Hạ Anh đi theo sau, hai người đi bộ khá sâu vào trong ga, đến một đoạn đường hầm được phủ xanh bằng toàn cây xanh.
“Wow, đẹp quá đi mất, lần đầu tiên tôi thấy một đoạn đường tàu được phủ xanh bằng cây cỏ tự nhiên thế này” Hạ Anh vui sướng chạy vào trong đoạn đường hầm màu xanh.
Cô chạy nhanh rồi đứng lại vẫy tay với Trung Phong “Anh lại đây chụp với tôi một tấm làm kỷ niệm”
Trung Phong lắc đầu, cô chạy tới níu tay anh, rồi đưa máy ảnh lên chụp, rồi bấm chụp tự động kéo Trung Phong ra giữa đường hầm tạo dáng chụp toàn người.
“Hình đẹp lắm. anh xem này” Hạ Anh đưa hình cho Trung Phong xem.
“Cô ngồi đây đợi tôi, tôi đi lấy cho cô một thứ này, đảm bảo cô rất thích”
“Nhanh nhé” Hạ Anh cầm máy ảnh chụp đường hầm màu xanh cây cỏ thích thú.
Đến lúc Trung Phong ôm bó hoa dại quay lại, Hạ Anh đã dựa vào một góc tường xanh để ngủ, Trung Phong bước đến ngồi cạnh cô, nhìn đôi mắt mơ màng ngủ, thảnh thơi đến lạ Trung Phong khẽ nhấc đưa vai mình cho Hạ Anh dựa để ngủ, cô ngủ ngon lành sau nhiều đêm thức khuya phân tích số liệu cho luận văn.
Trong giấc mơ, cô nghe thấy một chàng trai đang khóc, anh ta nói với cô những điều thật kỳ lạ đứt quãng.
“Sao em lại trở lại như vậy?”
“Tôi nhớ em nhiều lắm”
“Tôi vẫn chưa thể ra đi”
“Như thế này chẳng phải thật trớ trêu sao”
Trái tim cô đau xót khi nghe những lời này, giọng nói này chẳng phải là, là của…Cô bật dậy.
Nhìn Trung Phong đang ngồi bên cạnh, tay ôm bó hoa dại mới hái, khuôn mặt không còn vui như ban nãy.
“Anh đợi tôi ngủ bực mình rồi hả, xin lỗi nhé, đáng ra anh nên gọi tôi dậy” Hạ Anh chắp tay xin lỗi.
“Cô ngủ ngon quá tôi không nỡ đánh thức, tặng cô này” Trung Phong đưa bó hoa cho cô.
Hạ Anh ôm bó hoa, kê sát mũi ngửi hương hoa đồng nội rồi ngay sau đó hắc xì
“Sao vậy, cô dị ứng phấn hoa hả?” Trung Phong lo lắng
“Không, không, tại hít mạnh quá có mấy lông tơ dính vào mũi ấy mà” Hạ Anh cười ngốc nghếch khiến Trung Phong cũng cười theo.
Tối đó, Hạ Anh lại theo Trung Phong đến quán café “Je t’aime” (Tôi yêu em) hôm trước. Bước vào quán cô cúi chào anh chủ quán đội mũ phớt có cái nhìn khó tình và kiệm lời, anh cũng nhẹ gật đầu. Bản nhạc hôm nay Trung Phong chơi không còn bi thương nữa, mà là giai điệu vui tươi, réo rắt, trong sáng, cảm nhận như đang dạo chơi trên cánh đồng hoa dại, nhảy múa giữa thảo nguyên bao la.
Khán giả đứng dậy mời nhau khiêu vũ, cô cũng được một chàng trai trẻ ngỏ lời, tâm trạng phấn khởi cô đồng ý ngay, dù những bước nhảy vụng về, sai nhịp rất nhiều, không khí xung quanh rộn ràng. Trung Phong trên sân khấu cũng bước đi điệu đà với cây đàn violon và điệu đàn của mình.
Trên đường về, Hạ Anh bạo gan ôm Trung Phong, dựa vào lưng anh nghe gió thổi vi vu và ngắm những vì sao xa.
“Anh biết không, mấy hôm nay tôi tưởng tượng như mình là nhân vật chính trong tiểu thuyết vậy, đến những nơi tôi chưa bao giờ đến, cổ điển, hoài niệm, bí ẩn, khác hẳn với cuộc sống nhanh, sôi động của tôi trước kia, tự nhiên tôi yêu nơi này quá.” Hạ Anh tâm sự.
“Tôi cũng rất yêu nơi này, vì vậy mãi mãi tôi không muốn rời xa nó” Trung Phong đồng cảm.
“Lần sau anh có thể đưa tôi đến những nơi đẹp như hôm nay không?”
“Được, rồi sẽ dẫn cô đi đến những nơi thật đẹp, đến bất cứ đâu mà em muốn” Giọng Trung Phong nhỏ dần, Hạ Anh không nghe rõ được câu cuối, cô vẫn thản nhiên cảm thụ bầu trời đầy sao.
Nụ Hôn chiều hoàng hôn rực rỡ
Hạ Anh lại tiếp tục bận rộn với luận văn của mình, số liệu, hình ảnh, tất cả làm cô rối tung lên, cô nhìn chiếc hộp gỗ lấy từ biệt thự “L’amour” đã được lau chùi sạch sẽ và đặt trên bàn như vật trang trí.
“Sao từ khi mang mày về đây tao toàn muốn đi chơi không vậy, thật rối tung với đống tài liệu này. Thôi được rồi, tao sẽ đi dạo một lát rồi quay lại làm tiếp nhé.”
Cô thay một bộ váy vintage, đội một chiếc mũ, tự cảm nhận mình như một tiểu thư cổ điển, tự cười mình trước gương, cô cảm giác ở thành phố này mình nên làm cho mình trở nên cổ điển như hơi thở của nó. Cô dắt xe đạp ra cổng, Trung Phong đã đứng đó đợi cô từ lúc nào, một chân dựa tường, tay đút túi quần, mơ mộng nhìn ra xa.
Nhìn thấy cô, anh bước tới nụ cười tươi chợt vụt tắt, ánh mắt có chút rối bời, nhưng sau đó anh lại mau chóng cười lại.
“Sao anh biết hôm nay tôi muốn đi chơi mà xuất hiện vậy.” Hạ Anh phấn khởi
“Thần giao cách cảm” Trung Phong đưa tay giành lấy xe đạp.
Trung Phong dẫn cô đến một ngọn đồi, khá xa thành phố. Vì đường lên đồi rất ngược nên phần lớn thời gian là đi bộ.
“Sao lúc nãy anh không nói để tôi thay đồ thể thao, mới dễ đi, tự nhiên mặc đồ thật điệu đà, anh lại dắt tôi leo đồi, bất tiện quá đi” Hạ Anh than vãn.
“Tại tôi thấy cô hôm nay đẹp quá, không nỡ bắt cô thay đổi, ráng chút nữa cô sẽ thấy thích thú cho xem” Trung Phong động viên.
Lên tới đỉnh đồi, Hạ Anh lấy hai tay khom người chống đầu gối để thở, bức mình, đinh mắng cho Trung Phong một trận. Lời định nói chưa kịp nói ra thì cô đã trầm trồ thán phục.
“Đẹp kinh khủng, sao bây giờ, đẹp quá” Hạ Anh không ngăn nổi khi nhìn thấy quang cảnh trước mắt hét lên.
Trung Phong mãn nguyện trước sự xúc động của Hạ Anh.
Đứng từ trên đồi nhìn xuống là một hồ nước trong xanh, ở giữa có một đảo nhỏ hình viên ngọc. Từ khắp nơi những cánh bướm đủ màu bay lượn từ xa, như những chấm li ti, mở ảo.
Trung Phong dựa mình xuống một gốc cây cổ thụ, Hạ Anh thì cứ đắng ngắm say xưa, không ngừng cảm thán thiên nhiên.
“Cảm ơn anh nhé, ở đây còn bao nhiêu chỗ đẹp mà anh chưa dẫn tôi tới vậy, anh đúng là báu vật từ trên trời rơi xuống mà” Hạ Anh đến ngồi cạnh Trung Phong.
“Chắc trước đây anh từng dắt người yêu đến đây rồi đúng không, lãng mạn quá đi” Hạ Anh ganh tị.
“Phải, mà không phải tôi dắt cô ấy đến, mà chính là cô ấy đã giúp tôi khám phá ra chỗ này” Trung Phong khẽ mỉm cười buồn bã.
“Cô ấy đâu rồi” Hạ Anh hỏi.
“Tôi không biết, rất lâu, rất lâu đợi chờ mà người ấy không quay lại” Trung Phong nhìn ra xa.
“Tôi xin lỗi, chắc anh buồn lắm” Hạ Anh đưa mắt nhìn ánh mắt sâu lắng của Trung Phong.
Một không khí im lặng bao trùm, Trung Phong cứ thế nhìn ra xa, còn Hạ Anh nhìn anh như hư ảo trong ảnh chiều tà, có gì đó như vô thực, hư ảo như một vị thần. Cô vô thức đưa tay ôm lấy khuôn mặt anh và đặt lên môi một nụ hôn.
Hạ Anh giật mình vì hành động vừa rồi của mình, cô quay mặt, định đứng dậy, Trung Phong nắm lấy tay cô, kéo cô quay lại rồi ôm hôn cô, say đắm dưới nắng chiều hoàng hôn đỏ rực đang buông trên mặt hồ phía xa.
Hai người lặng im ngại ngùng khi trở về, đến trước cổng nhà nghỉ của Hạ Anh
“Tôi xin lỗi, nếu có gì mạo phạm đến em, chào em” Trung Phong quay lưng bước đi, bóng lưng anh buồn bã như người đã trải qua nỗi đau rất lớn.
Hạ Anh buông ngã chiếc xe đạp đang nắm trong tay, chạy đến ôm Trung Phong từ sau lưng “Em thích anh mất rồi”, nước mắt cô tự nhiên rơi theo.
Trung Phong cũng quay ngược người lại, ôm cô, vỗ nhẹ tóc cô. Hai người cứ đứng đó khi trời về khuya.
“Em quay về phòng đi, gặp lại sau nhé, tạm biệt”
Lúc này Hạ Anh mới buông tay, nhìn Trung Phong bước đi, sao lúc nào cô cũng thấy anh như cất giấu rất nhiều tâm sự.
Đêm đó cô gặp ác mộng, cô thấy Trung Phong anh đang bị đau đớn, đang quằn quại, đang la hét, đang cố gọi tên ai đó, có rất nhiều người ngăn anh lại, anh bị trói, những người xung quanh đang khóc. Hạ Anh giật mình giữa đêm, cô ôm gối khóc nức nở, sợ hãi.
Sáng sớm, cô đến thư viện thành phố, tâm trí không thể tập trung, cô cứ nghĩ về giấc mơ tối qua, cô cảm thấy cảm xúc của mình hỗn độn. Không thể lại nhanh chóng có tình cảm với một người chỉ trong vòng 2 tháng, với những lần gặp thưa thớt như vậy. Thậm chí cô còn chưa hiểu rõ gì về anh, nhưng tại sao lúc nào cô cũng cảm giác như đã quen anh từ rất lâu, và cảm giác từ trái tim cô tình cảm dành cho anh là thật, cô rất muốn thấy anh lúc này.
Cô loay hoay với đống sách, định gấp hết lại ra khỏi thư viện, một tiếng nói quen thuộc vang lên
“Nản chí sớm vậy, cho em cái này” Trung Phong để lên bàn Hạ Anh một sấp tài liệu rất cũ.
““Sơ đồ quy hoạch thành phố Lâm Thương và kiến trúc biệt thự thành phố” anh kiếm đâu ra được tài liệu quý thế này? ” Hạ Anh vui mừng.
“Nó hữu ích với em là được rồi” Trung Phong điềm đạm.
Hạ Anh nắm tay Trung Phong ánh mắt thầm cảm ơn, cô lật giở tài liệu đọc say sưa, sau đó lấy giấy bút ra ghi chép những số liệu quan trọng, rồi tính toán, quên mất Trung Phong bên cạnh.
“Em tính chỗ này sai rồi, tỷ lệ như thế này không đúng, em phải chia hao hụt 0,1. Còn chỗ này, nếu đặt số liệu ở đây không làm bật lên được giá trị của nó, em nên để xuống phía dưới” Trung Phong thong thả nói.
Hạ Anh nhìn theo sự chỉ dẫn của anh cô sửng sốt “Sao anh biết những cái này, đây đâu phải cách phân tích số liệu thông thường, nếu chưa từng học qua sao anh biết được mấy sai xót này”.
“Anh cũng chỉ biết sơ qua ấy mà” Trung Phong giả lơ
“Anh làm em bất ngờ nhiều quá” Hạ Anh nhiu mày.
Những ngày sau, Hạ Anh lại hẹn Trung Phong cùng đến thư viện để làm luận văn với mình, những nhắc nhở, chỉ dạy của Trung Phong làm tiến độ của cô hoàn thành nhanh lên rất nhiều, thông suốt. Cô càng tò mò hơn về con người thật sự của Trung Phong, nhưng anh cứ điềm nhiên như vậy, luôn lảng tránh.
“Con gái khi nào về vậy con, mẹ nhớ con quá đi, không biết trên đó bị anh nào hớp hồn rồi, lâu thiệt lâu không thấy gọi điện cho mẹ” Hạ Anh nhận điện thoại mẹ khi trở về phòng.
“Con cũng sắp về rồi đó mẹ, mẹ hồi nào cũng chọc con, làm gì có ai chứ” Hạ Anh nhõng nhẽo.
“Tiếc ha, mẹ nghe nói con trai ở Lâm Thương là đẹp trai, hào hoa nhất luôn” mẹ Hạ Anh tiếc thay cho con gái.
“Sao mẹ biết, công nhận là có sức hút, như trong tiểu thuyết đó mẹ” Hạ Anh hào hứng.
“Vậy là để ý ai rồi đúng không, nghe giọng điệu con phấn khởi lắm, khai mau, cậu ấy là người như thế nào?” Mẹ Hạ Anh nói trúng tim đen.
“Mẹ tra hỏi con ghê quá, mới quen thôi mẹ, chưa biết gì nhiều hết, chỉ biết anh ấy chơi violon rất hay, anh ấy giúp con rất nhiều khi ở đây, nhờ vậy mà con được đến nhiều nơi rất đẹp” Hạ Anh làm một hơi.
“Chết nhé, ganh tị quá, mẹ cũng muốn đi du lịch, từ khi có con đến giờ, bố cứ hứa dẫn mẹ đi du lịch miết mà đi gì cả, lần sau nhớ dẫn mẹ theo đấy” Mẹ Hạ Anh hăm hở.
“Nhất trí”
“À tí quên, cuối tháng này ngoại về nước đó con, sắp xếp về sớm nhe” Mẹ Hạ Anh thông báo.
“Vậy hả mẹ, cũng nhiều năm rồi con chưa gặp ngoại, nhớ quá đi, con sẽ về trước để đi đón ngoại” Hạ Anh vui mừng.
Những ngày cuối cùng ở Lâm Thương, trời sang đông lạnh lẽo, những con đường càng trở nên vắng vẻ, Hạ Anh ngồi sau xe đạp, dựa vào lưng Trung Phong để anh chở đi qua những con đường dài, đầy cây cối, đang dần thay lá. Cứ bình yên như thế, cô không muốn thời gian trôi đi, cô chưa biết nhiều về anh. Nhưng như thế này cũng đủ, chỉ trân trọng giây phút bên anh, chàng trai đặc biệt này. Nghe anh kể về thành phố những ngày xưa, ngắm anh đánh đàn, cùng anh đến những cảnh đẹp mà chỉ anh mới biết.
Cô chia tay ở bến xe, sau khi cùng đi ngang qua ga cũ của thành phố, cô ôm lấy anh thật chặt, nước mắt chợt rơi, nhưng rồi lại tự nhủ, sẽ mau chóng quay lại thôi, khoảng cách chia xa, chỉ làm cô thêm yêu anh hơn. Anh lôi ra trong túi một sợi dây chuyền nhỏ, mặt dây chuyền là hình bông hoa mộc lan xanh ngọc bích. Cô nhìn sợi dây chuyền tinh xảo, cảm ơn anh, và xem đó như vật đính ước.
“Đi về nhà bình an em nhé” Trung Phong anh khẽ vuốt mái tóc cô, an ủi.
Cô bước lên xe, nhoài người ra cửa sổ, khoảnh khắc bóng dáng anh khuất khỏi tầm nhìn của cô, cô thầm tự nhủ “em sẽ quay trở lại bên anh nhanh thôi”.
Anh đứng đó nhìn cô đi khuất, một giọt lệ rơi, anh thầm vĩnh biệt cô, tình yêu đến sau, không hẹn trước, cảm ơn đã cho anh được gặp cô một lần nữa.
Trở lại không hẹn trước
Sau khi nộp luận văn được một tuần, thầy phụ trách gọi cô đến văn phòng
“Luận văn của em rất tốt, gần như không sai xót gì nhiều, tôi rất thắc mắc một điều, làm sao em có thể có được số liệu quy hoạch thành phố, các tòa biệt thự, đặc biệt là biệt thự l’amour, gần như những tài liệu đã biến mất từ khi chủ nhân của nó qua đời. Ngay cả chúng tôi người trong ngành lâu năm, tìm nhiều cách tìm kiếm mà vẫn không tìm ra bí mật xây dựng của biệt thự này” Thầy kéo gọng kính của mình xuống, vô cùng thắc mắc, nhìn Hạ Anh.
Hạ Anh cảm thấy hơi lo lắng “Khi em đến đó quen được với một người bạn, anh ấy chỉ dẫn em rất nhiều khi làm luận văn này, và cho em mượn một tài liệu rất cũ, ghi rất chi tiết về quá trình xây dựng ở Lâm Thương, em dựa vào đó để làm, và so sánh với kết cấu hiện đại”.
“Thế giờ những tài liệu đó đâu?” Thầy nhiu mày.
“Em trả lại sau khi làm xong rồi ạ” Hạ Anh thành thật.
“Tôi rất tò mò về cậu ấy, nếu có cơ hội tôi muốn được diện kiến cậu ấy, người cho em những số liệu này, là một người không hề tầm thường đâu, em cũng biết kiến trúc biệt thự ở Lâm Thương gần như là tuyệt tác, không kém cạnh gì Châu Âu, là niềm tự hào của nước ta. Nhưng gần như những người sáng tạo ra nó bây giờ không còn sống, hoặc đã ra nước ngoài” Thầy ngỏ ý
“Dạ, em biết”
“Tôi sẽ nghiên cứu thêm về số liệu trong luận văn của em, có gì tôi sẽ báo em sau, giờ em về được rồi” Thầy tiễn Hạ Anh.
Đến sân bay đón bà ngoại đã 75 tuổi từ Pháp trở về, bà đà định cư bên Pháp nhiều năm cùng các cậu. Bà nói một người từng truyền cho bà tình yêu say đắm về nước Pháp diễm lệ, sau khi các con đã yên bề gia thất, bà quyết định sang Pháp sống cùng con trai út, để được nhìn ngắm thành phố mơ ước của mình và của người đó.
“Ngoại, con nè” Hạ Anh vẫy tay khi thấy ngoại.
Một người phụ nữ sang trọng, dù đã đứng tuổi, tháo kính nhìn cô gái, thoáng ngỡ ngàng
“Con lớn dữ vầy nè, xinh xắn quá, cháu gái cưng của ngoại” Bà ôm cô gái vào lòng.
“Thì cũng lâu rồi mà, lần cuối con gặp ngoại là khi con học cấp 3, giờ con sắp tốt nghiệp đại học rồi mà” Hạ Anh giúp đỡ hành lý lên taxi, hai bà cháu rối rít tâm sự.
“Đây là phòng của bà nè, từ trước đến giờ phòng này luôn dành cho bà, vẫn được chăm chút kỹ càng như khi bà còn sống ở đây” Hạ Anh khoe.
Lúc này Hạ Anh mới để ý mấy bức tranh treo trên tường của bà, nhìn cũng đã cũ kỹ, sao mà nhìn có vẻ như là cô đã một lần nhìn thấy những bức tranh phong cách giống thế này ở đâu đó, không chỉ ở phòng bà, nhưng rồi lại mau chóng quên đi.
Cô đưa bà đi khắp thành phố, ăn những món nổi tiếng
“Cháu không cần làm như bà là khách du lịch lần đầu đến đây đâu, bà cũng từng ở đây mà, với lại bên Pháp mợ cháu vẫn hay nấu mấy món ăn thế này cho bà, tuy không có được hương vị như ở đây nhưng cũng rất ngon” Bà ngoại kể.
“Bà thích nước Pháp nhỉ, ở lâu lắm không chịu về luôn, không chịu nhớ cháu gì hết” Hạ Anh dỗi.
“Nơi đó rất quyến rũ, bà đi khắp nơi trên đất Pháp mà vẫn chưa thỏa mãn, quả là khiến người khác si mê, bà sẽ đi nữa đến khi bà không còn đủ sức” Bà ngoại tâm sự.
“Ông ngoại quả là đã truyền cho bà sự đam mê mãnh liệt về nước Pháp đó nhe, ngưỡng mộ” Hạ Anh làm điệu bộ ngắm bà ngoại.
Bà ngoại cười “Không phải ông ngoại đâu cháu, ông chỉ là một kỹ sư bình thường, chưa bao giờ ra nước ngoài mà, là một người bạn khi bà còn trẻ”
“Ai vậy, cháu có biết không bà?” Hạ Anh tò mò
“Đương nhiên là không biết rồi, thôi đừng có tò mò nữa, nói bà nghe, cháu gái của bà có bạn trai chưa, tính khi nào cho bà với mẹ gặp mặt đây” Bà nắm tay cháu gái.
“Hết mẹ tới bà nữa chứ, chưa tới đâu hết cả, khi nào đâu vào đó cháu sẽ đưa anh ấy xuất hiện trước mắt bà” Hạ Anh xấu hổ.
“Cậu ấy ở đâu?” Bà nhìn ánh mắt hạnh phúc của Hạ Anh thấy vui lây.
“Ở Lâm Thương đó bà, nơi quanh năm khí hậu mát mẻ, với những con đường dài thăm thẳm, và những tòa biệt thự cổ kính đó bà, khi nào cháu đưa bà tới đó nhé, khá giống khí hậu bên châu âu, chắc bà sẽ thích lắm.” Hạ Anh kể một tràng.
“Cháu nói ở Lâm Thương sao?” Mặt bà đột nhiên biến sắc, như có một ký ức gì đó trong bà lại ùa về.
“Dạ, sao vậy bà?”
“Không có gì, chỉ là bà hơi mệt cháu đưa bà về đi” Bà đề nghị.
“Dạ” Hạ Anh lo lắng cho bà, đỡ bà về.
Đưa bà vào phòng, để bà dựa vào giường, lúc cô cúi xuống, sợi dây chuyền hoa lộ ra ngoài, bà ngoại gần như không thở nổi khi nhìn thấy sợi dây chuyền, bà cầm lấy mặt giay chuyền nhìn kỹ hồi lâu
“Ai cho cháu sợ dây chuyền này” giọng bà nghẹn ngào.
“Là anh ấy cho cháu làm vật đính ước trước khi cháu trên Lâm Thương về nhà” Hạ Anh hồn nhiên nói.
“Cháu có thể kể cho bà nghe về cậu ta được không, cháu gặp cậu ấy như thế nào?” Bà bình tâm hỏi.
Hạ Anh cứ thế kể lại việc gặp Trung Phong nhờ bức ảnh trong cuốn sách cổ ở thư viện, cô còn chạy về phòng ôm chiếc hộp gỗ vẫn còn nguyên khóa, và đưa cho bà xem bức hình trắng đen ở thư viện đó.
Lúc này bà ngoại cô gần như không thể kiềm được cảm xúc của mình khi nhìn thấy bức ảnh, chiếc hộp gỗ và sợi dây chuyền hoa mộc lan đó, bà hoảng loạn nhìn cháu gái của mình đang vô cùng hạnh phúc. Bà hít một hơi bình tĩnh hỏi một câu cuối, thầm mong sự suy đoán của bà là hoang đường, phi thực tế
“Cậu ta tên là gì vậy cháu”
“Anh ấy tên Trung Phong, ngọn gió trung thành đó bà” Hạ Anh nhìn bà ngoại mình lúc này sao thật khó hiểu.
Bà ngoại chết lặng khi nghe cái tên đó, thời gian bao nhiêu năm đã trôi qua như vẫn như con dao lần nữa cứa vào trái tim bà, một cô gái trẻ rời bỏ người mình yêu khi đôi mươi, và giờ một lần nữa nghe lại cái tên đó, bà nằm gục xuống giường.
“Bà, bà sao vậy ạ?” Hạ Anh nắm lấy tay bà, nhìn nước mắt bà rơi, lúc nãy bà đang còn rất vui mà.
Bà cũng nắm lấy tay Hạ Anh “Có một điều này rất vô lý nhưng con phải nghe ta nói….Bức ảnh này, chiếc hộp gỗ này là của ta, ta từng tặng nó cho một người khi ta còn trẻ, ta cũng có một sợi dây chuyền hệt như của cháu đang đeo vậy”.
Hạ Anh tròn mắt, không hiểu điều bà đang nói là gì “Sao có thể chứ, sao có thể là của bà, bà chưa từng ở Lâm Thương mà, cháu tìm được chiếc hộp này trong một biệt thự bỏ hoang”
“Ta biết cháu không tin, nhưng ta chưa từng nói với ai, ta sinh ra ở Lâm Thương, và rời nơi đó đã nhiều năm, nếu ta không nhầm biệt thự đó tên L’amour nằm trên đồi Lin, nó là toàn biệt thự đẹp nhất mà ta từng thấy” Bà giải thích.
Lúc này, cảm giác của Hạ Anh là sững sờ, cô không thể tin nổi những gì mình vừa nghe.
“Ta cũng có một sợi dây chuyền hoa mộc lan thế này, là vật đính ước ông ấy tặng ta. Ta có chìa khóa để mở chiếc hộp gỗ cháu mang về, ta cất giữ nó mấy chục năm nay rồi, ta sẽ mở cho cháu xem, ta không thể nhầm được, vì phía dưới có khắc hình hoa mộc lan” Bà lôi ra trong một chiếc hộp nhỏ đựng kỷ vật của bà, lấy ra một chiếc chìa khoa đẹp mắt, tinh xảo, nhìn rất cổ.
Hạ Anh lật ngửa chiếc hộp gỗ, quả là có khắc hình một bông hoa mộc lan. Bà ngoại chậm rãi mở chiếc hộp ra, trong đó có một cuốn nhật ký và vài bức hình, Hạ Anh lấy những bức hình đen trắng, cũ kỹ ra xem. Cô giật nảy mình, trong đó là Trung Phong, và một cô gái rất giống cô, cô gái cười rạng rỡ, tóc tết bím, mặc váy nếp dài và áo sơ mi dài tay. Những bức ảnh họ đứng trước biệt thự L’mour, trước thư viện, và trước trường Đại Học. Cô không thể tin vào mắt mình, cô lật phía sau của những bức ảnh đều ghi một số hiệu như bức ảnh ở thư viện TPHL.1955.
“Sao lại như thế này hả bà, đây đâu phải là cháu, nhưng người này lại giống cháu, và đây lại là Trung Phong, sao anh ấy lại xuất hiện trong bức ảnh cũ như vậy, sao vậy bà, tại sao như vậy?” Hạ Anh đưa những bức hình đến trước mặt bà mình.
“Đây là ta, còn đây là mối tình đầu của ta, người mà suốt cuộc đời ta luôn cảm thấy có lỗi, anh ấy tên là Trung Phong” Từng lời bà nói ra như một nhát dao chém thẳng vào trái tim của Hạ Anh.
“Chuyện này thật vô lý, đây chỉ là một người giống anh ấy thôi, phải không bà?” Hạ Anh miễn cưỡng hỏi.
“Cháu có thấy dấu hiệu TPHL.1955, đó là năm chụp bức ảnh, còn TPHL, nghĩa là tên ta và tên ông ấy Trung Phong-Hạ Lan” Bà giải thích.
Hạ Lan gần như không thở nổi, một chuyện hoang đường chưa tưng thấy sao lại xuất hiện trong cuộc đời cô như vậy, cô sựt nhớ lần đầu gặp cô anh đã gọi nhầm tên cô là Hạ Lan, anh từng nói cô ấy đã bỏ đi, anh vẫn chờ cô ấy.
“Sao tên bà là Hạ Lan được?” Hơi thở Hạ Anh dồn dập, cô đang cố không tin mọi chuyện.
“Hạ Lan là tên ông ấy gọi ta, ông ấy nói đó là tên một nhân vật trong tiểu thuyết rất giống ta, ngay từ lần đầu gặp ta ông đấy đã vô tình thốt lên tên gọi này. Ta là Mai Anh, ông ấy gọi ta là Hạ Lan, vì vậy ta mới đặt tên cháu là Hạ Anh, một cái tên có cả tên ta và tên mà ông ấy gọi ta” Bà cũng cảm thấy xót xa khi nói ra điều này.
“Ta hy vọng là ta nhầm, nhưng hình như người mà cháu yêu, Trung Phong đó, ông ấy đã chết từ rất lâu rồi. Có thể người mà cháu gặp chỉ là một hồn ma” Bà cảm thấy thật đau khi nhìn cháu gái mình lúc này, cô bé nhìn rất giống bà khi còn trẻ, rất giống.
“Cháu không tin đầu bà, thật vô lý, chắc là có gì đó trùng hợp thôi, sao một hồn mà có thể nắm tay, có thể ôm cháu ấm áp như vậy. Bà nghỉ ngơi, cháu mệt rồi, cháu về phòng dây.” Hạ Anh đứng dậy cười u ám.
“Hạ Anh” bà gọi với theo, nhưng cô vẫn toan chạy về phòng không quay lại.
Bà ngoại ngồi nhìn những bức ảnh đó, tim bà quặn thắt, từng ký ức, từng kỷ niệm ở Lâm Thương khi xưa lại ùa về, những tháng năm tươi đẹp cũng đau đớn nhất cuộc đời bà. Bà nhớ anh ấy, chàng trai từ tiểu thuyết bước ra, vẫn chờ bà dưới nắng hoàng hôn rực đỏ, đưa bà qua những con đường xa tắp rợp bóng cây.
Hạ Anh hoảng loạn quay về phòng, cô mở máy ảnh ra, xem lại những bức ảnh cô chụp với anh, tất cả chỉ có mình cô và khoảng không xung quanh, cô sợ hãi, cô ném máy ảnh xuống giường, cô úp ôm gối khóc thật to. Tại sao? Cô chỉ đang mơ thôi, cô chỉ đang mơ giấc mơ dài thôi. Mau tỉnh dậy, cô tát vào mặt tình, cô cấu tay mình đầy những vết trầy xướt, nhưng không gì thay đổi hết.
Cô đứng dậy, lôi vali, thu dọn hành lý, cô phải lên Lâm Thương ngay bây giờ, cô phải đi gặp anh, phải chứng thực anh vẫn đợi cô, anh là người, không phải hồn ma.
Chuyến xe cuối cùng đưa cô đến Lâm Thương, cô không ngủ một đêm dài, đôi mắt thâm quầng, một cô gái trẻ mới hôm qua thật rạng rỡ, thật hạnh phúc, sao hôm nay mọi chuyện như đã sụp đổ trước mắt cô thế này, người cô yêu thương vẫn đợi cô ở đó.
Lâm Thương sáng sớm mù sương, những bóng cây ủ rũ, ảm đạm chờ cô hay chính cô nghĩ như vậy.
Cô ngồi ở bến xe, suy ngẫm cho thật kỹ, đợi trời sáng rõ, cô bắt xe đến café Je t’aime, cô tự nhủ rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi.
“Bác ơi, nhầm chỗ rồi, café Je t’aime gỗ cơ, không phải quán này đâu” Hạ Anh nói với bác xe ôm.
“Không nhầm đâu cô, ở thành phố này có mỗi café Je t’aime này thôi, quán trước kia bằng gỗ từ 50 năm trước rồi, 10 năm gần đây cháu trai ông chủ quán đã xây dựng lại quán này mà sau khi ông ấy chết” Bác tài cặn kẽ nói cho cô nghe.
“Vậy hả bác, cháu cảm ơn” Hạ Anh đưa tiền cho bác, rồi miễn cưỡng bước vào quán café
Ngay ở quầy bar của quán cô đã thấy một bức ảnh trắng đen được treo trang trọng, hình anh chủ quán ngoài 30 có khuôn mặt lạnh lùng, bên cạnh anh là Trung Phong đang cười rất đẹp và vài nhân viên của quán. Buổi sáng quán khá vắng, một chàng trai trẻ, hiện đại có ngoại hình chau chuốt bước ra chào cô. Cô không kịp chào lại, mắt chỉ nhìn chằm chằm vào bức ảnh, hỏi chàng trai đó.
“Bức ảnh này ở đâu mà anh có”
Anh chủ quán hơi sững người, khi cô gái lạ vào quán sáng sớm hỏi anh về bức hình, anh vẫn vui vẻ trả lời “Người đội mũ phớt là ông nội tôi khi còn trẻ, bên cạnh là bạn ông, người thường chơi violon cho quán, ông ấy là một kiến trúc sư rất tài năng của thành phố, ông ấy còn được người ta viết sách hay sao ấy, nhưng tiếc là chết trẻ quá. Tôi chỉ nghe ông tôi kể thế, còn mấy người còn lại là nhân viên của quán từ ngày đầu tiên”.
Tai cô như ù đi, cô không còn trụ nổi, phải khó khăn lắm cô mới vịn được vào bức tường để ra khỏi quán, chàng trai chủ quán đến đỡ cô, nhưng cô tỏ ý không cần, cô tự ra khỏi quán, đi một hồi bất định, không biết đi đâu, đến khi đôi chân mỏi, cô gần như không còn sức sống, ngồi thụp xuống khóc nghẹn ngào, cô nắm chặt tay đăt trên ngực để nén cơn đau từ trong ngực đang dâng lên.
Cô nhìn xung quanh, vẫn thành phố Lâm Thương lãng đãng mây bay, thơ “mộng đây mà, sao anh ấy lại chỉ là một giấc mơ, cô yêu một người không tồn tại, cô xót xa cho mình, cô nhớ anh dữ dội.
Cô lau nước mắt, đứng dậy, quyết định đi đến hồ xanh ngọc bích, nơi đã lưu giữ kỷ niệm thật đẹp của cô ở đó.
“Cô không được vào đâu, đây là lòng hồ thủy điện, sao tự tiện vào được” Người bảo vệ ngăn lại.
“Anh nói sao, chỗ này làm thủy điện tự bao giờ, cách đây không lâu tôi đã được ngắm hoàng hôn ở trên hồ rất đẹp mà” Hạ Anh buồn bã.
“Thế cô thật may mắn đó, tôi hai mấy tuổi đầu mà từ khi sinh ra cái hồ này đã làm thủy điện rồi đấy” người bảo vệ dễu cợt.
Cô thất thễu rời khỏi đó, người bảo vệ lắc đầu nhìn cô như thể người thần kinh.
Cô lang thang như người mất hồn, không biết sẽ đi đến đâu. Ngoài trời sắp đổ mưa, bước chân cô mỏi mệt, điện thoại cô reo liên hồi, mẹ, và ngoại gọi đến, cô tắt điện thoại, cô không biết phải giải thích với họ như thế nào về việc làm của cô.
Cô cứ thế đi mãi đi mãi, cô muốn đến biệt thự L’amour trên đồi Lin, nơi cô lần đầu gặp anh, nơi hiu quạnh anh phải nằm đó một mình bao năm qua. Mưa tuôn xối xả vào mặt, cô mặc kệ tất cả, nước mắt nhòe trong mưa, con đường tối đen không biết đâu là đích đến.
Phải rồi, cô thấy ánh sáng rồi, ánh sáng trong đêm đen, cô bước đến gần với ánh sáng đó. Và rồi cô không còn cảm thấy đau đớn nữa.
Xin còn mãi yêu em!
Cô thấy anh đứng đó, quay lưng lại với cô trong ánh hoàng hôn rực rỡ, cô chạy đến ôm anh từ đằng sau, anh mim cười quay đầu lại với cô. Cô cùng anh ngắm hoàng hôn, ánh hoàng hôn đẹp nhất cuộc đời cô từng nhìn thấy. Cứ lặng yên mà tận hưởng vẻ đẹp đó.
Rồi anh đứng dậy, bước đi, cô níu anh lại
“Tại sao anh lại xuất hiện trong cuộc đời em, phải chăng em chỉ là người giống Hạ Lan, anh vẫn luôn chờ đợi”
“Anh đã không còn đợi Hạ Lan quay về nữa, mà đợi em đến, nhưng nhân duyên của chúng ta đã hết, em hãy trở về đi, rồi một ngày chúng ta sẽ gặp lại” Giọng anh vẫn trầm ấm như thế.
“Không, em không chịu, tại sao lại xuất hiện để mang đến cho em sự đau khổ, em sẽ không trở lại đâu, em sẽ bên anh cho dù anh là người hay là linh hồn chờ đợi” Cô khóc khản cả tiếng.
Cô chạy tới nắm lấy tay anh, anh vẫn quay đi, cô càng níu anh càng rời xa, rồi cứ thế bóng hình anh nhòe dần.
“Trung Phong, Trung Phong, xin anh đừng đi” Cô kêu tên anh trong vô vọng.
Cô nghe như có ai gọi cô bằng một giọng ấm áp “Cô gì ơi, cô tỉnh rồi”
Mí mắt cô mệt mỏi, mắt cô dần mở, cô đang nắm tay người bên cạnh, chẳng phải anh đang ngồi đây sao, nước mắt cô chợt rơi thêm nữa.
“Phù, may quá, cô tỉnh rồi, cô biết là cô đã hôn mê suốt 3 ngày qua không, cô cứ gọi tên Trung Phong, rồi nắm chặt tay tôi, mấy hôm trước tôi chở ông nội lên đồi Lin thăm ngôi nhà cũ bỏ hoang nhiều năm, lúc về trời mưa to quá không thấy cô, đâm phải cô, tôi xin lỗi cô nhiều. À tôi đã gọi cho gia đình cô rồi, họ nói họ sắp tới rồi đó, cô an tâm nhé”
Chàng trai trẻ kia sao có nụ cười giống anh đến thế, sao lại như thế, có phải anh đã trở về gặp cô không, cô nhìn chàng trai bằng anh mắt yêu thương vô hạn. Nhưng không thể nói cho anh ta nghe điều cô vừa trải qua.
Bà và mẹ lên tới nơi, họ gần như kiệt sức khi nghe cô bị tai nạn, họ ôm lấy cô khóc nức nở. Cảm ơn trời đất vì cô không sao.
Bà Hạ Lan, nhìn chàng trai đứng cạnh Hạ Anh, thoáng sững sốt, nhìn cậu không rời mắt
“Cháu chào bà và cô ạ, cháu là người gây tai nạn cho cô đây. Mặt cháu dính gì phải không ạ? Từ khi tỉnh lại đến giờ cô ấy cứ nhìn cháu đăm đăm, bà cũng nhìn cháu nữa, cháu ngại quá.” Chàng trai bẽn lẽn gãi đầu.
“À không có gì đâu, dù sao cũng cảm ơn cậu đã giúp con bé” Bà Hạ Lan cảm ơn.
“Dạ, cái đó là trách nhiệm thôi ạ” Chàng trai chân thành.
Từ ngoài cửa một ông già râu tóc bạc phơ, ăn mặc rất chỉnh chu, từng bước đi của ông toát lên khi chất của người thành đạt, một người đi bên cạnh ông xách giỏ trái cây cùng ông bước vào phòng.
Vừa nhìn thấy người đó, hơi thở của bà Hạ Lan đã khó nhọc, có chết bà cũng không thể quên người đứng trước mặt, cho dù ông ta có già đi bao nhiêu. Giờ thì bà cũng phần nào lý giải được vì sao chàng trai trẻ kia lại giống Trung Phong như thế.
“Bà….sao lại ở đây?” Ông lão thảng thốt nhìn bà.
“Đây là cháu gái tôi” Bà nhìn ông có phần không vui.
“Đúng là duyên nợ, sau bao nhiêu năm lại được gặp bà ở đây” Ông ta mau chóng lấy lại bình tĩnh.
Đến trước giường Hạ Anh nhìn cô “Đúng là rất giống bà khi còn trẻ, rất xinh đẹp”.
Hạ Anh vẫn chưa hiểu mối quan hệ giữa ông ta và bà mình, ông để giỏ trái cây trên bàn cho cô, dặn cô tĩnh dưỡng, gật đầu chào bà Hạ Lan rồi quay đi.
Đêm đó, bà Hạ Lan thức trắng đêm bên giường Hạ Anh để tâm sự cùng cô.
“Con biết không ông già hồi chiều vào thăm con là anh trai của Trung Phong đó, ông ta và mẹ ông ta là người đã ép ta rời khỏi Lâm Thương và rời xa Trung Phong” Giọng bà ấm ức.
Hạ Anh chăm chú lắng nghe bà mình, bà kể “Khi ta 16 tuổi, lần đầu tiên ta gặp Trung Phong, chàng trai xuất hiện trong nắng chiều rực rỡ, trên đồi hoa dại ở đồi Lin, ông đang say sưa vẽ tranh, ông là con của gia đình quý tộc được đi nhiều nơi và rất tài hoa. Cha ta khi đó là thợ làm vườn cho nhà ông, ta trở thành một người bạn của ông, nhưng ta không dám cho người nhà biết vì khi đó người giàu họ không muốn con họ làm bạn với con nhà hạ lưu, dù ta cũng là người được đi học như con nhà khác.
2 năm sau ông ấy sang Pháp du học, ông ấy học về kiến trúc, ông ấy học rất giỏi, suốt những năm ông ấy học bên Pháp ông gưi về cho ta rất nhiều thư, truyền cho ta tình yêu nước Pháp với những tấm bưu thiếp và ảnh về đồng quê nước Pháp.
Những năm ở Pháp ông ấy đã thiết kế nên biệt thự L’amour và anh trai ông ấy chính là người giúp thi công biệt thự. Khi ông ấy trở về, ông ấy đã chụp tấm hình biệt thự đó, vẽ bản đồ đằng sau và gửi cho ta trong cuốn sách đó. Ta cũng không biết vì sao cháu lại tìm được cuốn sách đó giữa hàng vạn cuốn sách.
Ông ấy nói rằng biệt thự đó thiết kế là muốn dành tặng ta, ông đã vẽ nên nó từ tình yêu nhớ nhung nên đặt nó là L’amour (tình yêu), nhưng vô tình một người làm nghe thấy, đã kể lại với mẹ ông.
Sau đó, anh trai ông đến tìm ta, đen dọa cho ta tiền và ép ta rời khỏi ông, ta không chịu, nhưng cha ta thì sợ hãi thế lực nhà ông nên ép cả gia tình ta đi nơi khác. Khi ta đi ta chưa kịp nói gì với ông.
Ta nhiều lần muốn trốn về găp ông nhưng lại luôn bị cha ta canh giữ, ta đã héo hon rất nhiều.
Một năm sau, khi ta trốn về Lâm Thương thì nghe người ta nói là ông đã chết, biết tin ta bỏ đi ông đã dày vò mình rất nhiều, ông gần như phát điên, người ta còn trói ông lại đê ông không bỏ trốn.
Con biết đó, từ một người hào hoa, đẹp đẽ như vậy lại bị giam cầm, ông đau đớn bao nhiêu, rồi vài tháng sau ông mất.
Cha ông sau đó đã chon cất đứa con trai yêu quý ngay sau vườn nhà, rồi cũng đau lòng mà qua đời ít lâu sau.
Thế là từ đó gia đình ông đi nơi khác biệt thự bị bỏ hoang cho đến bây giờ, người khác không ai dám đến căn biệt thự xinh đẹp đó vì sợ ma .
Sau này, khi ta đau khổ nhất gặp được ông ngoại con, từ đó ta không bao giờ trở lại đây nữa ”
Nói đến đây, nước mắt bà tuôn rơi, Hạ Anh cũng khóc, thương cho mối bi tình của bà ngoại, thương bà cô đưa tay lau nước mắt trên khuôn mặt già cỗi đã từng là một thiếu nữ giàu tình yêu.
Vài tuần sau, khi cô đã hoàn toàn có thê đi lại được. Cô đã cùng bà ngoại mình đến những nơi mà Trung Phong từng dẫn cô đi qua, và có thể đó cũng là nơi đầy kỷ niệm với bà.
“Con biết không nhà ga này được ông ấy thiết kế đó, đường hầm kia là do chính tay ông ấy trông cây phủ xanh”.
“Tuy còn trẻ, nhưng ông ấy gần như là tài năng hiếm có trong ngành kiến trúc, rất nhiều công trình quan trọng đều được ông ấy vẽ nên, và cũng được thừa hưởng từ truyền thống làm kiến trúc của gia đình, ông ấy vẽ tranh và kéo đàn cũng rất giỏi” Bà say sưa kể.
Hạ Anh không nói gì chỉ mỉm cười lắng nghe, vì bản thân cô cũng đã được chiêm nghiệm tài năng đó.
Cô cùng bà lên đồi Lin, đến thăm mộ chàng trai kỳ lạ có nhân duyên với cả hai bà cháu. Ngôi mộ hoang tàn, sau biệt thự hiêu quạnh, lúc này cô mới thực sự nhìn rõ, bên trên mộ thực sự có viết tên Trung Phong, chết khi mới 28 tuổi. Dù biết sẽ xót xa như thế này, cô không kiềm lòng được ôm bà khóc thật to, bà khẽ vỗ lưng cho cô, cũng lấy một tay thấm nước mắt cho mình.
Lúc đi về, lại bắt gặp ông cháu hôm nọ, cô không kiềm lòng được nhìn chàng trai đó da diết, bà ngoại cố tình không nhìn thấy họ, định bước đi luôn. Ông ta đã cất tiếng gọi trước.
“Đã đến đây rồi hãy nói chuyện một lát đi”
“Tôi không có gì để nói với ông hết” Bà Hạ Lan toan bước tiếp.
“Có cháu con ở đây, bà nể mặt tôi chút xíu, dù sao cũng gần đất xa trời rồi chuyện xưa xin bà bỏ qua cho, sự ra đi của em trai tôi đã là trừng phạt quá lớn cho tôi rồi, tôi cứ tưởng làm vậy sẽ tốt cho nó, nhưng lại hại nó. Suốt mấy chục năm qua chưa đêm nào tôi ngủ yên, mỗi khi nhắm mắt hình ảnh đau đớn bị giam hãm của nó lại dằn vặt tôi. Nhưng tháng trước tôi mơ thấy nó, nó nói nó không trách tôi đâu, nó ra đi thanh thản rồi. Tôi đau lắm bà biết không, bao nhiêu năm chạy trốn quá khứ, giờ tôi lấy hết can đảm về đây gặp lại nó. Được gặp bà cũng là nhân duyên lớn, cầu xin bà hãy niệm tình tha thứ” Ông thành thâm, tay run run cầm cây gậy.
Hạ Anh lay lay bà, bà nhìn cô khó xử rồi nói “Tùy cháu đấy”
Hạ Anh cười nhìn ông “Thế chắc bà cháu không nghĩ chuyện xưa nữa đâu ông, ông an tâm nhé”
“Cảm ơn cháu, ta quên giới thiệu ta là Trung Ninh, còn đây là Trung Đình cháu trai ta, nó là kiến trúc sư, hai ông cháu ta lần này về đây muốn cải tạo lại biệt thự L’amour, để nó sẽ trở lại vẻ đẹp như trước kia, ta cũng muốn về đây sống luôn, không đi nữa” Ông Trung Ninh khoan thai nói.
“Cháu cũng học về kiến trúc, cháu có thể giúp ông và anh đây được chứ, nghe vô lý nhưng biệt thự này có nhiều nhân duyên với cháu” Hạ Anh ngoái nhìn ngôi nhà.
“Vậy thì còn gì bằng” Trung Đình hào hứng.
“Rất vui được gặp em, giờ mới có cơ hội được chào em một cách đàng hoàng” Trung Đình chìa tay ra.
“Rất vui được gặp anh” Hạ Anh bắt tay lại.
“Em là ?”
“Hạ Anh”
“Ừ, Hạ Anh tên rất đẹp” Trung Đình khen.
Khoảnh khắc, cô bắt tay Trung Đình, cô biết rồi đây một nhân duyên mới bắt đầu từ nhân duyên cũ sẽ tiếp tục.
Denley Lupin
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét