Thứ Năm, 13 tháng 11, 2014
Con người ta phải biết trải qua cái gọi là không bằng phẳng mới trân trọng được những hạnh phúc giản đơn.
Con người ta phải biết trải qua cái gọi là không bằng phẳng mới trân trọng được những hạnh phúc giản đơn.
Thực ra, có ai đứng yên một chỗ để đợi một người không?
Ai đó đã từng nói: "Bạn sẽ chẳng bao giờ đi lạc trong một bài hát quen thuộc. Nhưng lại có thể đi lạc trong một trái tim của một người xa lạ thì có".
Khi tình yêu không còn, ta cứ việc bẻ nhỏ cô đơn mà bấu víu. Để cuộc đời ta bớt đi chút đìu hiu.
Nhưng ở đời, mấy ai nhận ra cái mình đang có. Ta cứ loay hoay tìm kiếm, loay hoay trong vòng xoáy kim tiền. Để rồi, khi quay về chính căn phòng, ta lặng lẽ với nỗi cô đơn đặc quánh, lặng lẽ với nỗi buồn trôi qua kẽ mắt. Xung quanh bạn bè, đồng nghiệp, gia đình, người thân, nhưng có ai ta thổ lộ nỗi lòng. Bản ngã tận sâu thẳm của một người đàn ông mạnh mẽ, kiêng cường vẫn còn xót lại chút giọt đàn bà.
Cái vẻ bóng bẩy, trang nghiêm họ khoác lên trên công việc là thế. Nhưng có mấy ai lại có thể trụ vững trước cái giọt đàn bà mà họ cố che giấu. Càng che càng đậy, bản thân lại càng rối bời, càng hoang mang và sợ sệt.
Đâu đó giai điệu bài hát của cố nhạc sĩ Trịnh Công Sơn vang lên:
"Tuổi nào nhìn lá vàng úa chiều nay.
Tuổi nào ngồi hát mây bay ngang trời.
Tay măng trôi trên vùng tóc dài.
Bao nhiêu cơn mơ vừa tuổi này.
Tuổi nào ngơ ngác tìm tiếng gió heo may.
Tuổi nào vừa thoáng buồn áo gầy vai.
Tuổi nào ghi dấu chân chim qua trời.
Xin cho tay em còn muốt dài.
Xin cho cô đơn vào tuổi này.
Tuổi nào lang thang thành phố tóc mây cài."
Tuổi nào, ta có thể sống ích kỉ cho chính mình. Tuổi nào, ta mới nhận ra cái mình đã đánh mất. Và tuổi nào, ta lại hối hận nhận ra điều đó.
Con người là thế, mất rồi mới tỉnh. Nhưng tỉnh rồi lại say. Say trong men vội vã của cuộc sống, say trong men ganh đua với đời. Một vòng luẩn quẩn say rồi tỉnh, tỉnh rồi say.
"Em xin tuổi nào, còn tuổi nào cho nhau.
Trời xanh trong mắt em sâu
Mây xuống vây quanh giọt sầu
Em xin tuổi nào còn tuổi trời hư vô
Bàn tay che dấu lệ nhòa. Ôi buồn!
Tuổi nào ngồi khóc tình đã nghìn thu
Tuổi nào mơ kết mây trong sương mù
Xin chân em qua từng phiến ngà
Xin mây xe thêm mầu áo lụa
Tuổi nào thôi hết từng tháng năm mong chờ..."
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
http://dizb.blogspot.com/2014/11/con-nguoi-ta-phai-biet-trai-qua-cai-goi.html
Trả lờiXóa